Bạn có cần nhiều như thế trong đời.
Ra trường, mức lương khởi điểm
không đủ để trang trải có cuộc sống của một nhân viên văn phòng vì những nhà
tuyển dụng nói với bạn rằng: Chúng tôi cần những người có kinh nghiệm. Tất cả
những công việc làm thêm, những nổ lực hoạt động trong các tổ chức phi chính phủ
hay điểm số không bù lại được cái mà nhà tuyển dụng cần từ một nhân viên: kinh
nghiệm.
Bạn chấp nhận một mức lương trung
trung và nghĩ rằng: thôi thì rồi cũng sẽ qua, sẽ tới ngày mình có …. kinh nghiệm.
Đúng là cuộc sống vô thường, mấy tháng đi làm, bạn nhận được một số bài học nhẹ
nhàng có, đau đớn có, chỉ là cái mức lương vài triệu đồng với cuộc sống văn
phòng chưa bao giờ là đủ. Nửa tháng đầu lúc mới nhận lương, bạn thoải mái với
việc ăn uống, đi lại. Nửa tháng sau, khi số tiền trong túi còn đáng mức báo động
thì bạn lại chuẩn bị một giai đoạn mới, nhịn đói … chờ lương. Bạn nghĩ rằng do
mức lương của mình quá thấp, tâm trí của bạn không tập trung được vào trong
công việc khi những vấn đề to tướng của bạn vẫn còn nằm nguyên ở đó… Đám cưới đứa
bạn, cái xe máy bị hư, chỉ cần một vài vấn đề phát sinh thì tháng đó coi như
cháy túi, không phải cháy một cách bình thường mà cháy đen thui…
Bạn sống chung nhà với một người chị,
chị ấy ra trường vài năm, mức lương gấp mấy lần mức lương của bạn, chị ấy vẫn …
tiêu không đủ. Chị bảo là mức lương bao nhiêu thì nhu cầu sẽ nảy sinh bấy
nhiêu, không tránh được.
Đó có phải là do tiền chúng ta có
quá ít, hay chúng ta cần có quá nhiều?
Khi có một chiếc váy mới, bạn vui
trong bao lâu, một giờ đồng hồ, một ngày, hay một tuần. Niềm vui chỉ tồn tại
trong một phút giây ngắn ngủi. Có khi, bạn mặc chiếc váy lên người ở cửa hàng
quần áo, bạn thích tới mức ố òa lên, nhưng khi về nhà, nhìn đi nhìn lại thì nó
chẳng còn đẹp như lúc bạn đầu nữa, thậm chí bạn còn không hiểu lý do tại sao
mình lại quyết định mua nó nữa. Niềm vui đó tồn tại trong bao lâu?
Con người luôn tồn lại lòng tham,
tham tất cả mọi thứ, trừ những thứ của mình. Tại sao bạn phải bỏ ra một phần mấy
tháng lương chỉ để sở hữu chiếc váy đó, tại sao bạn đánh đổi mấy tháng trả góp
để mua được chiếc điện thoại đời mới đó. Ham muốn sở hữu của con người là quá lớn.
Có bao giờ bạn thấy đủ? Niềm vui sở hữu có đi với bạn đến khi bạn vứt chiếc áo
mới mặc một lần vào xó tủ và đi tìm niềm vui mới. Bạn luôn muốn chạy theo cái mới,
và cứ thế, bạn cứ mãi như con thiêu thân lao mình vào ánh sáng để bị thiêu đốt
như cái cách bạn thiêu đốt niềm vui giây phút hiện tại của mình. Dừng lại một
chút thôi, bớt tham lam mọi thứ trong đời, tìm niềm vui ở những phút giây hiện
tại.
Bạn có bao giờ vui vì mình còn thở,
vui vì cơ thể mình còn khỏe mạnh, tâm trí mình còn minh vẫn, đôi tai của mình
còn có thể lắng nghe, đôi mắt của mình còn có thể nhìn thấy những người bạn yêu
thương. Chúng ta cứ mãi đi tìm và chúng ta vẫn mãi hoài là kẻ đi tìm. Ngày mai
sẽ mãi mãi là ngày mai vì ngày mai không bao giờ là thực tại. Chúng ta sống quá
hời hợt, quá vội với những thứ xung quanh. Vội vã đi, hối hả về, vui những cuộc
vui ngắn ngủi, sống với những nỗi buồn dài lâu. Căng thẳng, trầm cảm, bạn đôi
khi thấy đuối sức trước cuộc đời. Bạn nghĩ rằng cuộc sống với muôn thứ bộn bề vẫn
luôn cố gắng nhấn chìm bạn vào trong vũng bùn, bạn vẫy vùng và bạn càng mắc kẹt.
Hãy thử một lần quay trở về với bản
ngã, tìm thấy hạnh phúc nơi tự thân, tìm thấy bình yên trong mỗi giây bạn thở.
Mọi thứ nhẹ nhàng đi biết bao nhiêu.
Ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc, bạn sẽ
vẫn phải sống và phải đối diện với bao nhiêu thứ xung quanh. Lúc bạn thấy mệt
quá, hãy dừng lại một chút thôi, để nhìn mọi thứ xung quanh với một con mắt trân trọng, để thấy rằng, mình vẫn thở...




Comments
Post a Comment